Tính dằn mặt đối thủ, ai dè gặp thứ thiệt, đám
thực khách không còn cách nào khác hơn là chấp nhận xuống nước. Trời
không chịu đất, đất đành chịu trời chớ sao. Tên hớt tóc ngắn, hình như
cầm đầu bọn, lên tiếng:
|
Lâm chín ngón khi trẻ
|
- Thấy anh nãy giờ tôi nghĩ không phải thứ mới vào nghề chưa có số má gì. Anh nói thật cho tụi tôi biết anh là ai?
Lâm thở dài:
-
Từ lâu lắm tôi đã cố quên tên của mình. Nay các bạn hỏi tôi cũng xin
nói thiệt. Cách nay hơn mười năm tôi cũng tạm gọi là có chút danh vọng.
Anh em trong giới giang hồ khi ấy quen gọi tôi là Lâm Chín ngón.
Đại ca thứ thiệt
Cả bốn tên đều bất giác đứng bật dậy, gã tóc ngắn hỏi:
- Anh là Lâm Chín ngón? Đâu, anh cho xem bàn tay trái thử coi.
Nãy giờ, khi thử sức Lâm đều dùng tay phải nên chưa ai thấy bàn tay trái của anh ta.
Khi
Lâm vừa xoè bàn tay trái với bốn ngón ra thì cả bọn đứa đưa cả hai tay
ôm vai anh ta, đứa cầm tay lắc lấy lắc để, đứa chắp hai tay xá:
-
Xin lỗi đại ca, xin lỗi. Nãy giờ tụi em không biết lỡ xúc phạm đến đại
ca. Anh em trong nhà cả, đại ca không nói sớm. Đâu, chủ quán đâu?
Thì nãy giờ chủ quán nấp ngay sau cánh cửa chớ đâu. Vừa nghe gọi chủ quán bước vô phòng…
Tên hớt tóc ngắn bảo:
- Đưa hóa đơn tính tiền coi! - Chủ quán đã lấy lại bình tĩnh:
- Dạ khi nãy đưa rồi mà.
Tên râu quai nón cúi xuống gầm bàn lượm tờ giấy lên, đọc:
- Một triệu bốn trăm năm mươi ngàn. Tưởng nhiều, nhiêu đó nhằm gì!
Gã
móc túi lấy ra chiếc khăn, mở ra, bỗng gói vội lại, kêu “Lộn rồi!”.
Nhưng Lâm đã kịp nhìn thấy một đống nhẫn, dây chuyền, đồng hồ… trong
khăn, đoán chừng bọn này vừa “ăn hàng” về, vô quán ăn mừng.
Gã móc túi bên kia, phen này thì đúng là một bọc tiền. Tên hớt tóc ngắn giọng xởi lởi:
- Trả luôn 1.500.000 ngàn cho chẵn. Ủa, còn mấy em gái khi nãy đâu?
Thấy
tình hình đã lắng dịu, “phe mình” thắng thế, mấy em gái bia ôm thập thò
ngoài cửa phòng, chỉ chờ cơ hội là ăn theo, nhanh nhẹn bước vô. Một tên
khác bảo:
- “Bo” mỗi em một trăm ngàn chịu không?
Thì mấy em chịu quá đi chớ! Tiền bạc xong xuôi, tên hớt tóc ngắn thân mật bắt tay Lâm Chín ngón:
-
Tụi em khi nãy không biết, lỡ đắc tội, đại ca bỏ qua cho. Khi nào có
dịp ra Hải Phòng, đến bến Sáu Kho, đại ca cứ hỏi Thành bớp là ai cũng
biết, tụi em xin tiếp đón trọng thể.
Kể xong
câu chuyện, Lâm Chín ngón thở dài tâm sự: “Anh ạ, từ sau tối hôm ấy, em
nghĩ cái mạng mình sống chết bất cứ lúc nào nếu còn theo cái nghề bảo kê
ấy, mà chết lãng xẹt. Nên em quyết bỏ bằng được”.
Tại sao Lâm mất một ngón tay?
Trước khi kể tiếp, xin vắn tắt nói về biệt danh Lâm Chín ngón.
Hầu
như ai cũng biết bốn tay “đại cao thủ võ lâm” đã thành danh trên chốn
giang hồ Sài Gòn khoảng 50 năm về trước: Đại, Tỳ, Cái, Thế.
Đại
Cathay đã đi vào “lịch sử dân chơi” với nhiều huyền thoại pha lẫn thực
tế, kể cả cái chết bí ẩn của anh ta (tác giả đã viết loạt bài “Sự thật
về cái chết của Đại Cathay” đăng trên báo Thanh Niên hồi đầu thập niên
1990).
Tỳ vốn là võ sư, tên thật Huỳnh Tỳ,
trước hùng cứ tại Olympic đường Hồng Thập Tự (nay là Trung tâm Văn hóa
TP.HCM, số 97 đường Nguyễn Thị Minh Khai). Sau 1975, Tỳ vào chùa thắp
nhang thề từ bỏ chốn giang hồ, về nhà làm nghề mua bán.
Cái
họ Wòng vốn gốc là dân Nùng. Thế tên thật Lâm Thế, thường gọi Ba Thế.
Khi ấy Cái và Thế cùng nhau coi khu vực từ Lê Lai dọc qua ngã tư Quốc tế
đến khu Dân Sinh (Wòng Cái chết trong thùng xe bánh mì sau bệnh viện
Sài Gòn vì bị ma túy hành hạ trong đêm Noel 1978. Còn Ba Thế tập hợp số
đàn em còn rơi rớt lại tính “cướp cú chót” vào thời gian gần Tết trung
thu năm 1976, nhưng vụ cướp không thành và Ba Thế bị bắt, số phận sau ra
sao không rõ).
Vào thời điểm 1964, Đại
Cathay tính “bành trướng lãnh thổ” sang khu Đại Thế Giới ở Chợ Lớn; cả
Tỳ, Cái, Thế đều đã quy phục Đại Cathay.
Đại
Thế Giới (nay là Trung tâm Văn hóa quận 5), nằm ngay tại ngã ba Trần
Hưng Đạo-Nguyễn Hoàng (nay là Trần Phú) khi ấy nằm dưới quyền Tín Mã
Nàm, vốn đã nổi tiếng từ thời Pháp thuộc, qua giữa thập niên 1960 lại
càng mở mang phát triển hơn.
Tiền bạc vô như
nước, đương nhiên bọn đứng “mặt rô” phải đông. Dưới trướng Tín Mã Nàm là
một dọc các “cao thủ”, với cánh tay phải là Xú Bá Xứng chuyên coi về
tài chánh, cờ bạc; về đâm thuê chém mướn phải kể đến Bắc Kỳ chảy và Cọp
chảy đứng đầu băng bảo kê. Nhất là Bắc Kỳ chảy vốn là dân gốc người Nùng
từ Móng Cái di cư vào đầu quân cho Tín Mã Nàm.
Ỷ
vào binh hùng tướng mạnh, vả lại quyền lợi quá lớn, Tín Mã Nàm gạt
phăng đề nghị “hợp tác làm ăn” của Đại Cathay. Và thế là trận chiến giữa
2 băng nhóm giang hồ lớn nhất miền Nam bắt đầu…
Đại
Cathay lập tức triệu tập binh tướng, lên kế hoạch tập kích. Ba Thế mới
về đầu quân cho Đại Cathay chưa bao lâu, chưa lập được chiến công hiển
hách nào, hăng hái:
- Để thằng Bắc Kỳ chảy cho tôi!
Tuy
là một trong “tứ đại cao thủ” nhưng Ba Thế trắng trẻo, đẹp trai, từng
được hề Ba Hội đoàn Kim Chung đặt biệt danh “bạch diện thư sinh”, nên
Đại Cathay ngần ngại:
- Thằng Nùng đó ghê lắm. Bọn Nùng di cư toàn đi lính nhảy dù và thiết giáp… Thôi được, thằng Lâm phải theo sát hỗ trợ cho Thế!
Thế
là một sáng kia, hai xe hơi du lịch và mấy chục xe gắn máy hiệu Goebel,
Push, Brumi, Ishia (hồi ấy chưa có xe gắn máy Nhật, mà chỉ toàn xe hiệu
Sach của Đức) chở đôi phóng như bay, bất ngờ đồng loạt thắng lại trước
khu Đại Thế Giới. Các thanh niên trên xe nhào xuống, kẻ rút đao, kiếm,
người móc côn, lưỡi lê, ào vô các tiệm quán bên đường, cứ nhè các thanh
niên đang ngồi uống cà-phê hay ăn hủ tíu mà đâm, chém tới tấp, bất kể đó
có phải đám lâu la của Tín Mã Nàm hay không.
Sau
một lúc ngỡ ngàng, nhóm thanh niên này lập tức trấn tĩnh lại, hò hét
lấy khí thế, chạy vô phía trong quán, cũng lấy dao, kiếm, côn nhị khúc….
cất giấu sẵn, múa may đánh trả không chút sợ hãi.
Trong
lúc hai bên giáp chiến, Ba Thế đảo mắt tìm Bắc Kỳ chảy. Vừa nhận ra đối
thủ, Ba Thế cầm đao xộc thẳng tới trước mặt Bắc Kỳ chảy, quát lớn:
- Mày ngon đấu tay đôi với tao!
Bắc
Kỳ chảy hừ một tiếng, vung thanh mã tấu bén ngót xông lại đón đường đao
của Ba Thế. Qua lại được vài hiệp, đám giang hồ Sài Gòn do Lâm dẫn đầu
ùa tới khiến Bắc Kỳ chảy không dám tham chiến, vội bỏ chạy.
Đang
hăng, Ba Thế rượt đối thủ bén gót. Hình như đã có chủ ý, Bắc Kỳ chảy
chạy tọt vào rạp hát Hào Huê (nay là rạp Nhân Dân nằm trên đường Trần
Phú, gần góc đường Trần Hưng Đạo). Đời nào để con mồi thoát thân, Ba Thế
lao theo. Ai ngờ hắn vừa lọt vô rạp hát thì nghe đánh rầm ở phía sau:
Hai tên đàn em Bắc Kỳ chảy phục sẵn ngay tại phía trong cửa rạp hát đã
kéo cửa sắt, khiến cả bọn lâu la của Ba Thế rớt lại phía ngoài cửa!
Thấy đối thủ đã sa bẫy, Bắc Kỳ chảy vung thanh mã, cười gằn:
- Phen này nị chết nhen con!
Hai
tay đàn em của gã người Nùng rút côn nhị khúc, đứa cầm kiếm lăm lăm,
sấn tới. Ba Thế hốt hoảng lượng định tình thế, áp sát lưng vô tường làm
điểm tựa, xuống tấn, cầm ngang đao thủ thế, chân không ngừng di chuyển
dần lại phía cửa sắt…
Phía ngoài, Lâm đuổi
tới rạp Hào Huê, nhưng cánh cửa sắt đã khép lại, chỉ thấy phía trong Ba
Thế một chống ba, tính mạng mong manh như ngàn cân treo sợi tóc. Lâm
nhanh trí, lấy đầu nhọn con dao phở mà hắn dùng làm vũ khí lách vô dưới
khe hở chốt cửa, khẽ nâng lên.
“Tách” một
tiếng, chốt đã nâng lên, Lâm vừa đưa tay trái kéo cửa sắt mở ra thì nghe
sau gáy lạnh buốt: Một nhát kiếm đã chém trúng sau đầu.
Lại
nghe tiếng quát phía sau, mũi con dao phở trong tay phải Lâm lúc này
vẫn còn dính trong kẹt cửa sắt không thể nào rút ra kịp để quài lại đón
đòn tấn công, Lâm đành liều mình, vung tay trái lên che ót. Lưỡi kiếm
bén ngót lần này tiện đứt lìa ngón tay cái của Lâm.
Lâm mang biệt danh Lâm Chín ngón kể từ đó.
Bên
trong rạp Hào Huê, Ba Thế không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng thoát ra
ngoài, vừa kịp lúc đám giang hồ Sài Gòn hàng chục người xông tới tiếp
cứu khiến nhóm Chợ Lớn phải tháo lui, tẩu tán vào các hang cùng ngõ hẻm
và các nhà, quán quen thuộc, trong phút chốc biến mất sạch!